Ở trong phòng ghi âm, Lâm Tô Văn ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ Trần Hữu Nhân. Cô không hề động vào bất kỳ đồ vật nào, phòng ghi âm đối với cô hoặc bất kỳ ca sĩ nào là một địa điểm thần thánh. Cô có thể ngồi trong này một lần nữa, thì đã cảm thấy hạnh phúc rất nhiều rồi.
“Chắc là chờ lâu rồi nhỉ! Cậu là người đến thi tuyển à? Nhóc con cậu lớn lên cũng không tồi, tên là gì vậy?” Lâm Tô Văn quay đầu thì thấy Trần Hữu Nhân đi vào, thuận tay để một tập văn kiện lên bàn.
“Xin chào lão sư Trần. Em tên Lâm Tố, là nữ ạ.” Cô đứng lên, bày ra bộ dáng người mới lễ phép biết nghe lời.
“Nữ? Ha ha, là tiểu cô nương, vậy mà so với Lục Lãng của công ty chúng tôi trông còn đẹp trai hơn.” Trần Hữu Nhân trêu ghẹo nhìn cô, “Đưa tôi xem lý lịch của em.”
Lâm Tô Văn đưa phần lý lịch đơn giản nhưng đầy đủ giao cho ông ta.
“Làm lý lịch chuyên nghiệp quá đi, mới 16 tuổi? Em không đi học à?”
“Tạm thời nghỉ học ạ.”
Trần Hữu Nhân thấy lý lịch sơ lược bên trong viết cha mẹ đều mất.
【 Mới tuổi này mà cha mẹ đều mất, lại không có thân nhân. Tạm nghỉ học ra đời sớm cũng là chuyện bình thường. Cũng thật khó cho những đứa nhỏ như thế này. Chỉ là công ty cũng không phải viện thu nhận trẻ mồ côi, nên kiểm tra thì vẫn cần phải kiểm tra. Được cái đứa nhỏ này bề ngoài không tồi, nếu không làm được ca sĩ, còn có giới thiệu cô đến A San làm diễn viên. 】
“Nếu em đã tìm đến tôi, thì cũng phải thể hiện được năng lực nào đó. Muốn vào giới này cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Trần Hữu Nhân nói không sai, mặc dù ông là người hoà hảo dễ nói chuyện, nhưng khi nhắc đến vấn đề công việc, thì ông cực kỳ nghiêm túc. Hầu hết các đĩa được phát hành dưới bàn tay của ông đều rất nổi tiếng, nhưng mà số lượng bị ông đào thải càng nhiều đếm không xuể. Lâm Tô Văn nhớ rõ, trước kia có cùng ông hợp tác vài lần, nên cô hiểu rõ. Trong giới, những người có thể phát hành đĩa nhạc tinh tế, cẩn thận như ông không nhiều. Ngay cả bản thân Lâm Tô Văn cũng muốn cung kính gọi ông một tiếng Lão sư Trần. Có thể nói, Trần Hữu Nhân chính là bảo vật của Đường Thị.
“Em có chuẩn bị 2 bài hát do em tự sáng tác, mong lão sư Trần có thể chỉ giáo thêm.”
“Vào đây trình bày bát hát mà em thích nhất đi.” Trần Hữu Nhân chỉ chỉ vào căn phòng thuỷ tinh, sau đó bắt đầu điều chỉnh âm hiệu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tô Văn ghi âm tại phòng thu sau khi trọng sinh, trong lòng khó tránh khỏi xúc động. Kiếp trước, cô thật lòng yêu thích ca hát, hiện tại đứng ở chỗ này, khiến cô nhớ đến bản thân ngày trước luôn cả ngày tám tiếng ở trong phòng thu, cảm thấy vừa thân thiết lại xót xa. Lâm Tô Văn hơi ngẩn ra một chút, liền an tĩnh mang đàn ghi-ta ra, đeo tai nghe lên, sau đó thành thục điều chỉnh độ cao thích hợp cho mic-rô. Một loạt thao tác này của cô khiến Trần Hữu Nhân cảm thấy, đây không phải là lần đầu tiên cô tới phòng thu, mà là đã đến vô số lần.
“Em sẽ biểu diễn ca khúc tên là ‘Hư Cấu'”
Lời nói như năm tháng đổi thay
Lịch sử là một câu chuyện hư cấu
Trong câu chuyện này
Ta như hư cấu
Đường chân trời chật hẹp
Đánh dấu ranh giới cạnh bên cao ngất
Mặt trời lặn từ nơi nào
Lưu lại tăm tối trùng điệp
Khi ánh dương dâng lên lần nữa
Nhưng không mang theo ngày mới
Thế giới trống trải
Ngổn ngang tiếng vọng, bóng ma, tin đồn
Vĩnh viễn là hoàng hôn
Cứ thế ánh mặt trời suy bại
Biến thành ma trơi
Biến thành cây đèn dẫn đường người chết
Mà máu cũng xuất hiện
Lừa gạt, phát ra mùi tanh
Tựa hồ so với sinh mệnh càng chân thật hơn
Huyệt động thật sâu
Hình dáng của ta được ánh tịch dương toả trên thạch bích
U ám lay động
Thần bí mà trang nghiêm
Tựa hồ so với ta càng chân thật hơn
Vì thế ta tin tưởng hết thảy
Tin tưởng bóng dáng, máu cùng tử vong
Ta đi ra từ trong hư cấu
Tựa hồ chỉ là vì chứng minh mọi thứ là thật
Tiếng động của chúng rầm rĩ nổi lên
Đem ta bao phủ
Ta phát ra kháng nghị
Nhưng là thanh âm của ta phản bội ta
Tư thế của ta phản bội ta
Ta bị bóp méo
Bị đông cứng trên bệ lạnh như băng
Hoá thành những kỷ niệm yếu ớt
Có lẽ, ta không thể không chết
Để kết thúc hư cấu
Để tỉnh lại trong dương quang chân thật
Một lần nữa nhận ra chính mình
Lâm Tô Văn là một người rất lạc quan, nhưng người quen của cô lúc nào cũng cảm thấy cô là một người rất bi quan, bởi vì lời bài hát của cô thường khá ai oán. Kỳ thực, đã là con người thì đều có cảm xúc tiêu cực, huống chi cô là thiên hậu chịu nhiều áp lực. Mà giải pháp của mỗi người cho áp lực là hoàn toàn khác nhau. Giải pháp của cô là đem chuyện không vui biến thanh ca từ. Tuy rằng khi hát cũng không có nghĩa là lúc đó cô đang đối mặt với chuyện buồn của bản thân, nhưng là vì chính bản thân đã từng trải qua, nên khi hát có thể bộc lộ cảm xúc chân thật nhất.
Kết thúc bài hát, Lâm Tô Văn nhìn Trần Hữu Nhân đang ngồi trầm tư trên ghế.
“Lão sư Trần?”
“A? A, hát xong rồi! Hát rất tốt. Trong những người mới mà tôi gặp gần đây, em là người có khả năng khống chế thanh âm tốt nhất…” Trần Hữu Nhân tỉnh táo lại sau khi xuất thần, “Em là fan của Lâm Tô Văn sao?”
“A? Có thể xem là vậy.”
“Tình cảm trong ca khúc của em rất giống cô ấy. Tôi chỉ thấy lạ rằng thanh tuyến cùng ngoại hình của em hoàn toàn không giống Lâm Tô Văn, nhưng lại có thể hát lên cảm xúc giống như cô ấy. Hơn nữa, là cảm xúc tự nhiên, không phải là cố gắng bắt chước.”
“Em cũng rất thích các bài hát của chị Văn, cho nên khi viết ca khúc cũng có chút ảnh hưởng.”
Trần Hữu Nhân cẩn thận đánh giá Lâm Tố, trong nháy mắt lại hồi tưởng đến thời điểm hợp tác cùng Lâm Tô Văn vào một năm trước, cô ấy cũng cung kính nhưng không siểm nịnh như thế này mà nói chuyện với ông. Rồi cũng tại thời điểm đang hát, mặc dù biểu tình của cô rất ôn hoà nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy được tình cảm chân thật.
【 Đứa bé này còn nhỏ nhưng đã có tố chất thiên hậu. Tuy rằng hiện tại kỹ xảo còn chưa tốt, cần phải tôi luyện, nhưng tiền đồ phía trước rộng mở. Không chừng lúc trưởng thành có khi lại là một Lâm Tô Văn thứ hai. 】
“Được rồi, như thế này nhé. Chúng ta nói về kỹ thuật hát của em trước. Bài hát này của em đặt KEY không cao, nhưng lại rất hợp với chuẩn âm của em. Sự mềm dẻo và sức bật của thanh âm đều vừa vặn, chứng tỏ em biết lý giải phương diện dùng âm vực rất đúng chỗ. Hơn nữa nhìn ra được em đã luyện tập chăm chỉ. Phương pháp hô hấp của em, tôi cũng chú ý tới, rất đạt tiêu chuẩn. Nói thật, tôi rất xem trọng em, mà em cũng thực sự quý trọng cơ hội này, chọn bài hát do chính mình sáng tác để trình bày. Nhưng tôi muốn em hiểu, phong cách biểu diễn này của em cũng không thể vượt qua được Lâm Tô Văn. Mặc dù em có cố gắng làm tốt hơn, cũng vô ích. Hơn nữa, tuổi của em cũng không hợp hát những ca khúc như thế này. Em hiểu không? Nếu em muốn trở thành nghệ sĩ, trước hết em cần phải có sức sống như đúng độ tuổi của em. Em chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại hát ca khúc của người mấy chục tuổi, cho dù hát có tốt, thì người trẻ tuổi sẽ nói em trưởng thành sớm, người từng trải sẽ cho rằng em khoe khoang. Tuy nhiên, không thể phủ nhận trình độ sáng tác của em rất tốt. Nếu em muốn, cũng có thể thử viết ca khúc cho các công ty giải trí.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tô Văn gặp phải vấn đề về phong cách. Lúc trước cô chỉ lo lắng về phương diện kỹ xảo, lại không nghĩ đến độ tuổi của bản thân không thích hợp với phong cách của bản thân lúc trước. Xem ra thân thể không giống, thì những phương diện khác cũng cần phải thay đổi một chút.”
“Dạ, em sẽ chú ý.”
“Thật sự trình độ của em rất đáng tin, hình tượng cũng phù hợp với xu hướng của các em nữ sinh hiện nay. Khó có được dịp ông chủ đang ở đây, em chuẩn bị một chút, tôi sẽ đem em đến gặp Đường tổng.”
——————————————————————————————————————————
Trần Hữu Nhân mang theo Lâm Tô Văn lên tầng cao nhất của công ty, thư ký nhìn thấy liền đứng dậy ra đón tiếp, “Chế tác Trần.”
“Làm phiền báo với Đường tổng giúp tôi, tôi đem người mới tới gặp ngài ấy.”
“Được… Ngài chờ chút ạ. Alô, xin chào Đường tổng. Chế tác Trần có chuyện muốn tìm ngài… Dạ vâng! Chế tác Trần, Đường tổng mời ngài đi vào.”
Đáp lời, chế tác Trần liền mang theo Lâm TôVăn đi đến bên ngoài văn phòng, gõ cửa.
“Mời vào “
“Đường tổng, tôi mang người mới tới gặp ngài.”
“Xin chào, Đường tổng.” Lâm Tô Văn nhìn Đường Tử Ngự vừa ngẩng đầu lên từ trong văn kiện, lễ phép ân cần thăm hỏi một tiếng.
“Ừ, ông phụ trách người, đã nghĩ sẽ giao cho ai chưa?” Đường Tử Ngự đem cây viết Vạn Bảo Lộ trong tay đóng vào nắp bút, sau đó đan hai tay vào nhau. Hắn không nhìn Lâm Tô Văn, mà lập tức nhìn về phía Trần Hữu Nhân. Nếu Trần Hữu Nhân đồng ý thu nhận cô, thì Đường Tử Ngự cũng hiểu được cô bé có dáng hình mỹ thiếu nam trước mặt cũng có chút thực lực.
“Vẫn chưa nghĩ qua, Đường tổng có chủ ý gì không?”
Đường Tử Ngự quay đầu nhìn chăm chú vào Lâm Tô Văn, chừng 5 giây sau mới đưa đáp án.
“Simon “
“A? Si thiếu? Đường tổng, này…” Trần Hữu Nhân kinh ngạc nhìn Đường Tử Ngự, giống như Đường Tử Ngự vừa rồi chỉ là nói đùa, “Trong tay Si thiếu không phải còn có Lục Lãng sao?”
Đừng nói là Trần Hữu Nhân kinh ngạc, ngay cả Lâm Tô Văn cũng có chút khó tin. Cô đã nghe nói về Simon, tên thật là Đường Hi Manh, là Đại thiếu gia của Đường Thị. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Si thiếu. Lại nói, Đường Hi Manh là một cao tài sinh (*) học quản lý kinh tế tại Đại học Colombia, nhưng không biết vì lý do gì sau khi tốt nghiệp lại một lòng muốn làm người đại diện. Mà tính tình vị Đường thiếu gia này không phải kém thông thường, kỷ lục của hắn chính là trong 3 tháng liên tục loại bỏ 8 người mới. Nhưng mà cũng có nghe đồn, nếu có thể lưu lại dưới tay hắn trong 1 năm thì nhất định nổi tiếng (hiện tại Lục Lãng đã qua được 5 tháng). Nói tóm lại, trong giới showbiz, hắn nổi danh là một quái ca.
(*) 高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Nhắc tới người đại diện, Lâm Tô Văn lại nhớ tới người đại diện ban đầu của mình, Dệp Uyển Tình. Đó là người đồng hành, cũng là bạn tốt 23 năm qua của cô, không biết hiện tại cô ấy như thế nào rồi. Chắc là đang chiếu cố cho người mới. Cô nhớ rõ ban đầu cô ấy cũng nói, là rất thích nâng đỡ người mới.
“Một người đại diện có trong tay một hai người mới cũng không phải là chuyện lạ, tôi sẽ báo cho Simon tiếp nhận. Cứ như vậy đi.” Đường Tử Ngự khoát tay, ý bảo bọn họ có thể ra ngoài.
Trần Hữu Nhân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến Đường Tử Ngự lạnh như băng trước mặt, cũng hiểu là không còn đường cứu vãn, chỉ khẽ thở dài rồi cùng Lâm Tô Văn rời khỏi văn phòng.
Đi ra khỏi văn phòng, Lâm Tô Văn nhìn biểu tình tựa như bị táo bón của Trần Hữu Nhân liền cảm thấy buồn cười. Nhưng cô lại không thể biểu hiện ra ngoài, sợ ông xấu hổ. Kỳ thật ai dẫn dắt cô cũng không quan trọng, dù sao trong mắt Đường Hi Manh, cô cũng chỉ là một đứa bé dễ điều khiển, nhưng năng lực của hắn thật sự không thể nghi ngờ. Trước kia Lâm Tô Văn cũng từng đóng phim, khi đó trong đoàn phim có người mới do Si thiếu nâng đỡ. Cô đã nhìn thấy thủ đoạn của hắn, mặc dù chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng có thể xử lý mọi chuyện dễ dàng. Có bản lĩnh như vậy cũng không trách hắn khó khăn trong việc chọn người. Mà điều khiến Lâm Tô Văn kinh ngạc chính là Đường Tử Ngự thế mà không để cho cô tham dự khoá huấn luyện người mới, trực tiếp ném sang cho Đường Hi Manh. Theo thông thường, công ty sẽ điều một người đại diện chuyên huấn luyện người mới để tiến hành huấn luyện đặc biệt, để kiểm tra xem người đó có tiềm lực phát hành đĩa hay không, rồi mới quyết định có lăng-xê người đó hay không. Như thế nào bây giờ lại giống như nhảy lớp, trực tiếp đứa đến cho Si thiếu?
Kỳ thật Lâm Tô Văn không nghĩ tới chính là, nếu có thể để cho Trần Hữu Nhân trực tiếp mang đến cho ông chủ nhìn qua, không cần nói tới tiềm lực, mà việc ra mắt là điều đã được xác định. Nhưng mà chờ cho đến khi Lâm Tô Văn suy nghĩ cẩn thận mà ngộ ra, cũng là chuyện rất lâu về sau.
“Lâm Tố, tính tình của Si thiếu không tốt lắm, em… phải kiên nhẫn một chút. Nếu hắn không cần em, thì tới tìm tôi nhé.”
“Dạ vâng, em sẽ cố gắng thật tố. Hôm nay thật sự cảm ơn lão sư Trần rất nhiều.” Lâm Tô Văn cười cười, bỏ qua ngữ khí oán phụ của Trần Hữu Nhân.
“Không có gì, bất quá về sau có thể đi lên trong giới này hay không, bản thân em phải nỗ lực nhiều. Bây giờ tôi đưa em đến chỗ Si thiếu. Hôm nay Đường tổng ở đây, Si thiếu ắt hẳn là cũng đang ở công ty.”
“Vậy làm phiền ngài.”
Lâm Tô Văn đi theo Trần Hữu Nhân đến lầu 9, tìm thấy Đường Hi Manh đang ở trong văn phòng của hắn. Sau khi thấy hắn, trong đầu Lâm Tô Văn liền nghĩ đến câu nói.
【 Gien của Đường gia thật là tốt quá đi! 】
Không phải Lâm Tô Văn muốn than oán, thật sự là sau khi nhìn thấy Si thiếu thì thấy hắn đúng là có tư cách đá người mới liên tục. Nào có người đại diện nào lại còn đẹp hơn cả nghệ sĩ như thế. Lấy thẩm mỹ của Lâm Tô Văn ở tuổi 42, thì thanh niên trước mặt này hoàn toàn có thể đi làm diễn viên.
【 Sao mấy đứa nhóc ngày nay lại thích để tóc dài nhỉ, mặc dù cũng ưa nhìn, nhưng mà thật sự khiến nữ giới phải ghen tỵ. Vẫn là cậu Đường Tử Ngự kia nhìn vẫn thuận mắt nhất.】 Tuy rằng Lâm Tô Văn là người từng trải, cũng khó tránh muốn oán giận một chút. (tha thứ cho một bà cô 42 tuổi tâm tính bái quái nha!) Lúc trước, cô chỉ nhìn thấy Đường Hi Manh từ xa, nhìn trực diện trong khoảng cách gần như vậy là lần đầu tiên, cho nên cũng khó tránh khỏi bị kích thích.
“BOSS vừa gọi thông báo cho tôi. Cậu chính là người đó đi! Nhìn đẹp trai đó, tên là gì vậy?” Đường Hi Manh ngồi trên ghế, gác chân đánh giá mỹ thiếu niên trước mặt.
“Lâm Tố, là nữ.” Lâm Tô Văn đã không muốn nghĩ tới cái vấn đề giới tính rắc rối này, vì dù sao cũng là do cô chọn phong cách này, nhưng hiện tại cần phải có nghĩa vụ giải thích một chút.
“Nữ? Đầu năm nay thật là nhiều chuyện ngạc nhiều. Trong phòng huấn luyện ở lầu 9 có rất nhiều thực tập sinh, vậy mà chưa có người nào đẹp trai như cô. Nhưng dù sao cô cũng là do lão Trần tuyển, tôi cũng không có ý kiến gì. Ngày mai 9 giờ đến công ty ký hợp đồng. Bây giờ cô có thể về.”
【 Thật đúng là tốc chiến tốc thắng. Này là nên nói hắn làm việc năng suất hay qua loa nhỉ? 】 Lâm Tô Văn thật á khẩu, cô chưa thấy người đại diện nào giống như hắn, không tận dụng thời điểm này để hướng dẫn người mới hiểu tình hình một chút.
“A, đúng rồi, để lại số điện thoại và địa chỉ của cô. Còn nữa, cầm lấy cái này.” Đường Hi Manh lấy ra một tấm danh thiếp mạ vàng trong hộp danh thiếp đưa cho Lâm Tô Văn. “Mặt trên là số điện thoại cá nhân của tôi, cô phải mở máy 24/7, để có chuyện thì tôi dễ liên lạc. Tạm thời cứ vậy đi.”
Ngay tại lúc Lâm Tô Văn định cáo từ để đi về, thì một nhân viên trung niên liền xông tới.
“Si thiếu, không xong rồi. Không thấy bài hát mới của Lục Lãng đâu cả, ngay cả bản back-up trên mạng lẫn bản in giấy cũng không thấy…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trong nhà, trường học đều bị lũ lụt, đi ra ngoài mua đồ đều là chèo xuồng ra… Cư nhiên còn có người nghịch nước, thả lưới bắt cá! ! !